21 thg 6, 2013

[Bên Lề]Tình Nhớ Ngày mưa


Cụ Lãnh Diện tổ chức event Mênh mông Tình Buồn để bạn bè tha hồ than thở những chuyện tình đã qua. Bài Tình Nhớ ngày mưa này viết chỉ để nhằm tham gia cho sự kiện đó. Tuy vậy đáng mừng là được một số tỷ tỷ của mình lôi lên bình. Hớ lấy làm khoái chí lắm. nên lôi về đây post lại!




Tình Nhớ Ngày mưa

Có ngày mưa
Chợt nhớ những ngày xưa
Đi qua ngõ
Trông mong hoài dáng nhỏ
Giả vờ vu vơ như vô tình qua đó
Em nhoẻn môi cười cho gió thoảng cơn mơ.

Có mến nhau rồi mới biết làm thơ
Cũng hóa gần dẫu đường xa vạn dặm ( * )
Thèm bàn tay lồng vào đôi tay ấm
Vén tóc lòa xòa những lúc bên nhau.

Cái thuở ban đầu ...nó nhát gì đâu
Gánh đôi gánh tưới bờ rau trước ngõ
Nặng chết bà luôn giả đò ...có võ
Có hề gì đôi gánh bé tẻo teo.

Cái thuở ngượng ngùng... đỏ mặt gọi: “người yêu”
Rồi dông tuốt chẳng chờ ừ, chờ dạ
Sang hôm sau, gặp nhau vờ mặt lạ
Đến một hồi mới dám ...lại làm thân.

Thế rồi ngày qua lại hóa tình nhân
Đường đi học sao nó gần quá đỗi
Sướng rồi nhé, tha hồ vén mai tóc rối
Tháng sang ngày rộn rã những bâng khuâng.

Hạ, Thu, Đông rồi cũng hết mùa Xuân
Mỗi đứa rẽ mỗi con đường đại học
Lúc chia tay gục đầu trên vai khóc
Rung bao lần nhung nhớ bấy nhiêu năm.

Bốn mùa trôi thư dần ít,..., xa xăm
Đường lầy cũ giờ đã thành đường nhựa
Cái quãng “hóa gần” hồi nao sao nó giờ xa chửa
Đi đến mòn giày mà chả đến nhà em.

Hớ.

Cho người xa xưa xưa lắm.

(*)Nguyên văn: “dẫu đường xa vạn dặm cũng hóa gần” được viết trong bài “Thuở ban đầu”

------
Lời bình của tỷ tỷ LC Langbiang
-Bữa ni Lc lang thang và gặp bài thơ này. Thích cái trẻ con và trẻ trung trong cái nhìn này quá.Bài thơ là một lời thổ lộ. Lời kể nhẹ nhàng, để nhẹ nhàng từng cung bậc cảm xúc đi vào lòng người đọc. Cái "ngày xưa ơi" được tái hiện trong nỗi luyến tiếc thật dễ thương. Tất cả bắt đầu từ cảm xúc "ngày mưa". Cùng đọc bài thơ với LC nha!
(lời bàn: - chạy lên kia đọc, hỏng copy lại chi cho mỏi tay -Hớ) :))

Đọc thơ mà mấy lần mỉm cười! Cười cho cái cậu bé tôi ngày ấy, ngây ngô, ngây thơ và vụng dại. Cũng  bâng khuâng, cũng mơ màng lắm mà sao cứ thấy trẻ con thế nào.Những thèm khát rất " tình yêu" được diễn đạt qua một thứ ngôn ngữ trong trẻo, chân thật:


-Thèm bàn tay lồng vào đôi tay ấm

Vén tóc lòa xòa những lúc bên nhau.
Thèm nắm tay, thèm vén tóc ( đàn ông đó chứ!) nhưng cách diễn đạt lại rất cụ thể: thèm bàn tay "lồng" ( khác cầm) đôi  tay ấm- cảm xúc rất thật ( thật như từng trải nghiệm) nhưng đó là cái thèm  của cậu bé mới lớn. ( Chắc là nghe ai bày  biểu cái cảm giác ni rùi). Vén tóc- lại cụ thể một lần nữa " vén tóc lòa xòa" ... thì lòa xòa mới cần phải vén chứ! Hay vén để làm chi? ( Chỗ ni để hỏi riêng tác giả).
 Thèm là thế mà đâu phải dám làm thế. Nghe cậu bé ấy tâm sự tiếp:
 "Cái thuở ban đầu nó nhát gì đâu"...Đọc đến đây ai cũng khẽ mỉm cười. Ai cũng biết cái " nhát" của thuở ban đầu này mà! Nhưng nghe Hớ nói tự nhiên thấy như rõ mồn một " nhát gì đâu" khẩu ngữ được lồng vào để diễn tả tâm trạng thật tự nhiên.lại thêm một khẩu ngữ nữa"nặng chết bà luôn giả đò ...có võ". Đọc đến đây Cu Cường cũng phải bật cười cùng mẹ. Bảo chú này viết vui ghê! Nói vậy để thấy cái nghịch. cái tinh trong cách diễn đạt của bài thơ. Cái thuở ấy nó hài hước là thế, nó vu vơ là thế mà sao ai cũng nhớ.
 Mối tình đầu chớm nở, cũng khai hoa. Cũng được gần người ta và cầm tay vuốt tóc.

Thế rồi ngày qua lại hóa tình nhân

Đường đi học sao nó gần quá đỗi

Sướng rồi nhé, tha hồ vén mai tóc rối
Tháng sang ngày rộn rã những bâng khuâng.

 Thế nên phút chia tay mới ngậm ngùi luyến tiếc. Để:
Lúc chia tay gục đầu trên vai khóc

Rung bao lần nhung nhớ bấy nhiêu năm.
 Những cái rung được so sánh với nỗi nhớ " rung bao lần"- nhung nhớ bấy nhiêu năm". vậy là nhớ nhiều hay ít? Tình học trò mà... chỉ là thoảng qua, chỉ là mưa hạ những cái rung  cũng uất nghẹn, những nỗi nhớ cũng xốn xang nhưng cũng chỉ là tình học trò.Nhẹ tênh!
        Bài thơ khép lại theo môtip " tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở". Mà tình học trò mấy khi không dang dở. Dang dở đôi khi chỉ vì những điều rất vu vơ:

Bốn mùa trôi thư dần ít,..., xa xăm

Đường lầy cũ giờ đã thành đường nhựa

Cái quãng “hóa gần” hồi nao sao nó giờ xa chửa

Đi đến mòn giày mà chả đến nhà em.
Con đường thay đổi hay lòng người thay đổi? Để tôi " đi đến mòn giày mà chả đến nhà em"

TB: Bài thơ này Lc chỉ đọc thôi nha! Đọc để thả lòng  chút với  cảm xúc của tác giả.Nhớ về một thời đã qua. Một thời rất ngây ngô.

---------
Lời Bình của Hồ Yên Dung tỷ tỷ làm phát cho cả ba bài.

Về 3 bài thơ của Event Mênh mông tình buồn - Thi Ẩm Lâu
Mình thường đọc thơ bằng cảm xúc hơn là bằng khối óc, vì thế mình có xu hướng thích hơn những bài thơ ngôn từ chân phương, thể hiện được tình cảm chân thành của người viết. Cũng có thể do mình lười suy nghĩ, bởi những bài thơ như vậy thường có con đường ngắn nhất để đi vào lòng người. 007
Event lần này tuy không nhiều bài viết và bài viết không đặc sắc như event Mùa thu, nhưng cũng có những bài thơ để lại cho mình ấn tượng đẹp. Trước yêu cầu bình chọn 3 bài của Ban tổ chức, mình đã bình chọn cho 3 bài mà mình tâm đắc nhất:
(Lời Hớ : Post lại bài của HĐK thôi nha, vì 2 bài kia có trước và sau ;;)  )
2- Niềm xưa- Hồ Điệp Khách 
chút vui nào gọi đến những niềm xưa
nằm đâu đó mà sao xa xôi quá
tên khắc vào cây ,giọt tình ghi dạ
bấy năm dòng,tất cả để yêu thương

hai đứa mình,chẳng mỗi đứa một phương
vẫn giáp mặt vì gần kề nhau quá
anh vẫn ước...thà chúng mình đôi ngả
để yếu lòng,"ai "chả liếc nhìn nhau

nhỚ hẹn hò...nhỚ cả ước ngày sau
em ước có con trai:"chắc ăn cho anh nhé! "
anh lại ước có cô con gái bé
"để giống mẹ thôi,như thế đủ rồi!"

hối hả cuộc đời đẩy mọi thứ trôi
nhưng kẻ ngốc,đời đời vẫn ngốc
đáng quên đi...nhưng giấu riêng một góc
để lời yêu nào...bật khóc...ở niềm xưa
Có thể thấy vài điểm tương đồng ở hai bài thơ của Hồ Điệp Khách và hothiethoa. Cả hai đều vận thể thơ 8 chữ (bài của hothiethoa thì gần như thế), thể thơ mà đọc lên đã thấy bùi ngùi, như lời tâm sự da diết những nỗi niềm. Cả hai đều kể về cuộc tình ngày xưa trong nỗi nhớ ngậm ngùi về những kỷ niệm riêng của cuộc tình mình. Điểm khác là, Hồ Điệp khách ray rứt vì: "hai đứa mình,chẳng mỗi đứa một phương
vẫn giáp mặt vì gần kề nhau quá"

và thú nhận phút yếu lòng của mình một cách khổ sở:
"anh vẫn ước...thà chúng mình đôi ngả
để yếu lòng,"ai "chả liếc nhìn nhau
"


thêm khổ thơ cuối cứ khiến cho tim người đọc cũng tan nát theo bởi những dấu chấm lửng ... nghẹn ngào...:
"hối hả cuộc đời đẩy mọi thứ trôi
nhưng kẻ ngốc,đời đời vẫn ngốc
đáng quên đi...nhưng giấu riêng một góc
để lời yêu nào...bật khóc...ở niềm xưa
"

thì hothiethoa lại khiến người đọc rưng rưng bởi cách kể chuyện mộc mạc về vô số những kỷ niệm dễ thương của tình đầu bằng ngôn ngữ nói rất duyên xuyên suốt cả bài thơ: "nó nhát gì đâu... nặng chết bà...dông tuốt...sao nó giờ xa chửa... mà chả tới nhà em...". Đây cũng là điểm ấn tượng nhất mà Tình nhớ ngày mưa để lại trong mình.
Nếu như Niềm xưa và Tình nhớ ngày mưa làm mình rưng rưng với cuộc tình đã thành dĩ vãng thì Mùa chưa cũ- TieuChieu lại làm cho tim mình như thắt lại vì những cảm xúc trong lòng cô gái trẻ đang yêu.
TieuChieu rất tài tình trong việc dụng từ. Mình thích cách viết độc đáo, sáng tạo của TieuChieu. Không giống ai và không ai giống vậy. Hãy đọc mà xem:

Ngày xiên que nỗi nhớ
Rán trong nắng đọa đày
Tình tàn rồi lửa đỏ
Tro kỷ niệm hoài bay.

Em của mùa chưa cũ
Mơ mộng, lắm dỗi hờn
Búp măng tay kiều diễm
Chỉ ước thầm anh hôn.

Em của mùa chưa cũ
Mong manh điểm u buồn
Anh – nguồn vui độ lượng
Em trú ngày ẩm ương.

Em của mùa chưa cũ
Ngây dại mắt si tình
Chạy theo cơn vần vũ
Trời mê đầy điêu linh.

Hoa tim không cùng nở
Nên chẳng điệu giao hòa
Khi giật mình… khóc dở
Biết trách người hay ta?

Ơi tàn tro kỷ niệm!
Xin thôi bay mịt mù
Khi chạm vào khoảng lặng
Đăng đắng ngòn ngọt ru.
(Tieuchieu)
Rất lạ với những nỗi nhớ trong ngày được xiên thành que, nỗi nhớ khó chịu tới mức khổ sở: "Rán trong nắng đọa đày"; "tình tàn", "lửa đỏ", "tro kỷ niệm" là những hình ảnh so sánh khá logic. Các khổ thơ tiếp theo làm toát lên hình ảnh một cô gái trẻ đang yêu, cô gái với "Búp măng tay kiều diễm/ Chỉ ước thầm anh hôn...", với "Monh manh điểm u buồn", với "ẩm ương", với "Ngây dại mắt si tình/ Chạy theo cơn vần vũ/ Trời mê đầy điêu linh".... làm mình nhớ tới một câu thường nghe: "Em còn nhỏ dại ngây thơ lắm/ Chỉ biết yêu thôi chẳng hiểu gì".
Nỗi buồn của cô gái ấy được thốt lên như tiếng thở dài ở khổ thơ này:
"Hoa tim không cùng nở
Nên chẳng điệu giao hòa
Khi giật mình… khóc dở
Biết trách người hay ta?"

Đọc đến đây, những câu nghe chừng rất sến lại khiến mình thấy ..có lý: "Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần sầu..." Nỗi niềm cô gái nhân vật chủ thể trong bài thơ là vậy, "mùa chưa cũ" nhưng sao cứ hoài day dứt, trở trăn?!
Cả ba bài thơ đều cho mình cảm xúc rất thực, dù mỗi bài cho mình ấn tượng rất riêng. Cảm ơn Event. Cảm ơn cả ba tác giả đã cho mình những khoảnh khắc cảm nhận tuyệt vời. Tôi yêu các bạn Heart big green

--Hồ Yên Dung--
 ---------------------------

Lời Hớ: Thiệt là vui hết sức khi có ai đó chém mình. Mình xin hứa từ nay sẽ chém nhiệt tình lại các tỷ tỷ để các tỷ tỷ hưởng chung niềm vui sướng đó! :))

5 nhận xét:

  1. Lời Hớ: Thiệt là vui hết sức khi có ai đó chém mình. Mình xin hứa từ nay sẽ chém nhiệt tình lại các tỷ tỷ để các tỷ tỷ hưởng chung niềm vui sướng đó! [laughing]


    Mấy tt gì đó nghe xong lặn mất xác rồi Hớ ơi :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mấy tỷ chờ Hớ chứng mình đây mà! :))

      Xóa
    2. Tỷ thì thấy rồi, củm động hết sức với hình ảnh con ve tội nghiệp của mình bị Hớ chém tả tơi :(( :(( :((

      Xóa
    3. Cười gì đó tỷ! Cafe sáng chửa?

      Xóa