Từng giọt mưa vội vã
Đúng là mưa Sài Gòn
Ánh nắng vàng xa lạ
Đắm chìm trong cô đơn
Gió cứ thổi từng cơn
Chợt mưa rồi chợt nắng
Thoáng nhớ lại thoảng quên
Lòng người đâu phẳng lặng
Chẳng như biển quê mình
Chỉ gợn buồn xa vắng
Nhưng không quên mối tình
Cả ngày dài đêm trắng
Cứ vỗ về mênh mang
Chẳng như mưa Sài Gòn
Thoạt đến rồi ào ạt
Và phai nhạt lãng quên…
02.06.03
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét